
Mình tên là Phan Ngọc Anh, nhưng người bạn đời (hiện tại) của mình gọi mình là em Phan Trừ Xi Măng của anh ơi! Với ẩn ý: Trừ Xi-Măng ra thì cái gì em cũng THÍCH.
Mình thích quá nhiều thứ, chả sao.
Trong vô vàn thích, mình thích Cánh bướm, họa tiết con bướm, hình tượng con bướm, hoặc đại loại ý nghĩa hoặc một vài ẩn tình thiên hạ khoác vào, rồi gọi tên lên, đại loại như kiểu “bướm trong nghệ thuật” ý.
Ví dụ như:
Văn thì mình thích truyện “Hồn bướm mơ tiên” lày…
Nhạc mình thích bài hát “Uyên ương hồ Điệp mộng” trong phim Bao Công lày…
Thơ thì mình thích bài “con bướm vàng, con bướm vàng, bay nhẹ nhàng, bên bờ cỏ..” của bạn Trần Đăng khoa lày…
Mình còn sưu tập rất là nhiều tem bướm lày…
Hồi bé thì mình còn sưu tập tiêu bản bướm nhưng thú thật là không đang tâm nhìn các em bướm chết nên thôi đốt bỏ hết để các em bay về giời.
Mình thích hình vẽ con bướm lày, nên mình làm logo tên em Mĩm là cánh bướm lày. Bởi vì, hồi Mĩm còn be bé, mỗi khi được bế đứng lên, Mĩm cứ dựa đầu nghẹo vào vai mẹ, nhỏ nhoi như cánh bướm đậu vào vai ấy!
Mình rất là thích, vì nó rất là đẹp, đẹp kỳ lạ.
Nhưng hôm nay, mình phát hiện ra:
“Bí mật vẻ đẹp diệu kỳ cánh bướm là những đôi cánh vảy – đặc điểm mà không loài côn trùng nào có được. Đôi cánh mang hàng nghìn hàng nghìn vảy nhỏ li ti được xếp một cách tinh vi tạo ra màu sắc rực rỡ cho đôi cánh.. Mỗi lần vỗ cánh, vô vàn các vẩy nhỏ li ti sẽ tung vào không gian… Và theo thời gian, các vảy màu tuyệt đẹp đó sẽ không còn nhiều trên cánh bướm nữa.. những con bướm già, mất màu dần, xơ xác, và tả tơi..”
Chao ôi.. thế là mình rất đột nhiên buồn, buồn thực sự.. Mình thương bạn bướm.
------------
Này, nếu đắp lên sự nhạt nhẽo, không phải là một tấn muối, mà là hàng nghìn vảy nhỏ li ti màu sắc, rực rỡ, huy hoàng, thì sao nhỉ? Thổi phù một cái, hàng ngàn, hàng ngàn vảy màu tung bay như một sự thăng hoa, huy hoàng ngất ngây, rồi rơi hết, lại trơ ra sự nhạt nhẽo.
Thế là lại đi tàu lửa vào Thanh Hóa mua một tấn muối Tĩnh Gia về nêm vào sự nhạt nhẽo. Ối thằng khát nước, ối thằng bị sỏi thận.