
Pix: Thị Mẹt Mĩm Xinh Mười Bảy Tháng Mười Lăm Ngày!
-------------
Bạn Mĩm tháng này được 18 tháng tuổi, nghĩa là Một tuổi một phần hai, hay là Một Tuổi Ruỡi.
Bạn Mĩm cách đây 6 tháng được 12 tháng tuổi, nghĩa là Một Tuổi Tròn.
Bạn Mĩm Một Tuổi Tròn chưa biết đi, chỉ biết đứng vịn vịn vào mọi thứ bước lẫm chẫm. Đến một hôm đẹp giời lúc tháng tuổi thứ 13, bạn ý tự nhiên đứng phắt dậy đi luôn mấy bước như kiểu Thánh Gióng, thế là biết đi..
Bạn Mĩm Một Tuổi Rưỡi chạy như ngựa vía, lúc hứng lên thì không đi bình thường(*)…
-----
(*): Định nghĩa đi bình thường: đi thong thả, sống lưng thẳng, tay vung nhịp nhàng theo bước chân.
-----
….mà đi kiểu Vịt Giả Cầy. Như sau: Đầu ngặt ra đằng sau, sống lưng hình chữ S, mông vểnh ra đằng sau, ngực ưỡn ra đằng trước, hai chân choè ra như cái chân vịt, hai tay vung cật lực đằng trước, đằng sau, đằng trước, đằng sau…Và không ai lý giải nổi vì sao bạn Mĩm lại đi như thế, lúc hứng lên.
Bạn Mĩm Một Tuổi Tròn nói: Ông, bà, bố, mẹ, chó, gà,lợn, mèo, mốc meo, móc màn, ăn thịt, ăn cá, cậu Cò, chị Đan… rất quy chuẩn, rất tốt đẹp.
Bạn Mĩm Một Tuổi Rưỡi nói như sau ...:
1. Chuyện sáng nay ( khi up lên blog esheep thì những chuyện này đã lâu rồi, cái này là nhớ Mĩm quá copy từ blog của mĩm sang):
Trong lúc mẹ lúi húi chuẩn bị cho một buổi sáng đi làm, Bạn Mĩm Một Tuổi Rưỡi lục lọi lôi ra một gói men thuốc men tiêu hoá, săm soi một hồi bạn ấy nghiến răng lấy cả hai tay vò gói thuốc nhàu nhĩ, rồi quay sang bảo mẹ, cực ngọt: Mẹ Ngọc Anh ơi, thuốc cụa mẹ bẩn dồiiiii !
Mẹ đang bận, nên trả lời qua quýt: Uh, của mẹ đấy, kệ thuốc của mẹ.
Nhưng không quay lại.
Bạn ý nhắc lại: Mẹ Ngọc Anh ơi, thuốc cụa mẹ bẩn dồiiiii !
Mẹ vẫn tiếp tục lúi húi, trả lời lại: Uh, mẹ biết rồi, mẹ xin, kệ thuốc của mẹ.
Nhưng vẫn không không quay lại.
Bạn ý lại tiếp tục nhắc lại: Mẹ Ngọc Anh ơi, thuốc cụa mẹ bẩn dồiiiii !
Mẹ rốt cả ruột, xẵng giọng: Rồi, của mẹ, mẹ biết rồi, kệ thuốc của mẹ.
Và kiên quyết không quay lại.
Bạn Mĩm hình như sau vài lần nhẫn nại, đã mất hết kiên nhẫn, cao giọng bảo mẹ:
Mẹ Ngọc Anh ơi, thuốc cụa mẹ dính cứt dồiiiii đây này !
Ôi giời ơi là giời.
...
...
Trưa nay buồn bã kể lại chuyện này với người mẹ chuẩn mực chiu chiu và gái xinh lắm tiền sống chân thật Sin còi trong lúc trà dư tửu hậu. Cảm thấy một mặt là mặc cảm tội lỗi vì bản thân là một người mẹ chưa tốt, vì thường xuyên ngao du với những đối tượng cứt đái dính đầy mồm như em Sin còi (mà mình vô ngàn yêu quý), áy náy không biết có phải vì vậy mà mồm mình cũng dính tý ty cái của đấy, nên trong lúc nào đó mình nói chuyện với bạn Mĩm mình đã trót nói ra từ “dính cứt” không mà bạn ý học ngay được. Lòng tự dặn lòng phải thật là chuẩn mực để em Mĩm sẽ là một cô bé ngoan ngoãn chuẩn mực chứ đừng như con mẹ nó.
Một mặt vô cùng tự hào vì có vinh hạnh ngao du với người mẹ chuẩn mực chiu chiu, ngay lập tức nghe xong câu chuyện, chiu chiu đã nghiêm mặt đe doạ mình về vụ bạn Mĩm, nhưng cũng chỉ được 2 phút thôi, sau đó lộ ngay bản chất chưa chuẩn mực cười hô hố ngay vào câu chuyện, vào sự buồn bã của mình. Lần sau mình sẽ đi tìm một người mẹ chuẩn mực hơn dể tâm sự.
2. Những chuyện sạch sẽ ngọt ngào:
Bù lại, Bạn Mĩm Một Tuổi Rưỡi sẽ nói: “Mẹ Ngọc Anh bế Gia Linh nhoooớ !!!!”. “Bà nội cho Gia Linh ăn thịt cá tý”. “Ông ngoại cho Gia Linh kẹo mềm điiiiii” Trời ơi so sweet mỗi khi bạn ấy đưa ra một order nào đó. Và bạn ấy luôn tự xưng mình là GIA LINH ! nhớ ! Oai kinh chưa ?
Và mỗi khi ai gọi: “Mĩm ơi”, “Linh ơi”, “Gia Linh ơi” hay “ Cún con, mèo con, gà con…ơi” là bạn ấy tự nhận luôn, “Daaaaaạ” ran một tiếng ngọt xớt !
Có một hôm bác bạn ấy đang bế bạn ấy đi lên cầu thang, gọi yêu bạn ấy” Mĩm ơiiii !” Bạn ấy đang mải bóc kẹo nên không trả lời. Bác gọi mấy lần không thấy thưa liền xẵng giọng “Mĩm kia, mồm để làm gì hả?” Thế là bạn ý ngẩng lên trả lời: “ Mồm Mĩm để ăn”.
Ai mà còn giận được kia chứ !
3. Chuyện lượm lặt:
Cho Bạn Mĩm Một Tuổi Rưỡi đi chơi rất là hay, rất là vui. Sẽ lượm được khối chuyện về viết bờlog. Tỉ dụ như chiều hôm qua đi đi làm về sớm, trốn cơm nước tớ dắt bạn Mĩm đi chơi lòng vòng quanh phố. Cạnh nhà tớ vài chục số là Sở tài nguyên/địa chính hay địa chất gì đó chả nhớ. Nhưng mọi người quen gọi là sân địa Chính hay địa chất gì đó vì nó có cái sân rất rộng rất mát có cả vòi phun nước có đắp con lacoste bằng xi-măng trông như dởm, đỗ được rất nhiều ô tô, có sân cầu lông bóng chuyền có máy cho uống nước mát nước nóng tự động, có dải cỏ xanh mượt và đến chiều họ mở cổng free là dân tình kéo trẻ con vào chơi nườm nượp.
Tớ với Mĩm Một Tuổi Rưỡi và các bạn Linh Năm Tuổi, Chi Sáu Tuổi và Mai bốn tuổi đang chơi trò thi chạy và cướp dép rất là vui thì dừng lại nghỉ giải lao. Bọn tớ (trừ Mĩm) bắt đầu quay sang tám chuyện rôm rả. Bạn Mĩm Một Tuổi Rưỡi chả biết góp chuyện gì chán quá ôm chân tớ nũng nịu: “ Mẹ bế Gia Linh nhoooớ !!”
Thế là bạn Linh Năm Tuổi trố mắt ra hỏi: “Ô cô ơi em Mĩm cũng tên là Linh ạ ?”
Tớ bảo: Ừ, em Mĩm có mấy tên cơ, Mĩm này, Gia Linh này, xịn không ?
Bạn Linh Năm Tuổi bảo: Cháu á, cháu tên là Trần Khánh Linh. ở nhà mọi người gọi cháu là Mỡ Móm nhớ ! Nhưng cháu không thích tên là Mỡ Móm, cháu đổi tên rồi !
Tớ bảo: Sao thế, cháu đổi tên là gì ?
Bạn Linh bảo: Cháu không thích tên là Mỡ móm mà mọi người cứ gọi cháu là Mỡ Móm ý. Cháu đổi tên rồi, từ giờ cháu tên là Good Bye My Love ! Thế cô tên là gì ?
Ặc ặc. Tớ cười như đúng rồi trong bụng nhưng mặt vẫn chân thật thân mật bảo :
Cô á, Cô tên là Esheep, nhưng bây giờ cô cũng đổi tên rồi. Bây giờ cô tên là Tiên Nữ Tử Lan.
Các bạn còn lại nghe vậy tròn mắt nhìn tớ xít xoa: Ôi cô ơi tên cô hay thế, thế thì cháu cũng đổi tên luôn. Cháu sẽ tên là Tiên Nữ Bong Bóng.
Còn cháu bây giờ cô gọi cháu là Tiên Nữ Linh Thạch Màu Xanh nhé.
Không, thế thì cháu sẽ tên là Tiên nữ Good My Love.
Thế là bọn tớ thi nhau chọn cho mình một cái tên tiên nữ rồi quyến luyến chào nhau ra về.
-----------
Một Tuổi Rưỡi người ta hấp dẫn dễ sợ không ?
ÔI nhớ Mĩm quá đi....
ÔI nhiều ảnh quá mà lười up quá đi..